“Rèn luyện thân thể, Xây dựng Quân đội. Rèn luyện thân thể, Bảo vệ Tổ quốc.”

“Rèn luyện thân thể,
Xây dựng Quân đội.
Rèn luyện thân thể,
Bảo vệ Tổ quốc.” 
Tiếng khẩu lệnh “thổn thức” lòng người vang lên, đi kèm với những gương mặt ngáy ngủ, đôi mắt lờ đờ lúc 5h sáng. Bài thể dục gói gọn trong 10 phút, khởi động cho một ngày học tập “tràn trề năng lượng” của chúng tôi. Những hình ảnh ấy dường như đã quá quen thuộc với những ai từng tham gia khóa học quân sự.


Trong này, không lúc nào là chúng tôi không chiến đấu cả. Sáng sớm thì phải đấu tranh tư tưởng với giấc ngủ. Đến giờ ăn thì lại phải chiến đấu với chính đồng đội của mình. Ăn xong thì chen chúc nhau rửa từng cái chén, từng đôi đũa cho kịp giờ lao động. Thật sự không gươm, không giáo, không súng đạn nhưng đủ làm con người ta thấy sợ hãi. 
Những bữa sáng không đơn giản chỉ có thế, lao động hoàn thành, người tay xách nách mang nào là quạt, nào là nước, ghế, bút, vở,... đủ thứ trên đời để ra thao trường học lý thuyết. Cái nắng oi bức của tiết trời mùa hạ cũng làm cho chúng tôi bớt "háo hức" mỗi khi ra thao trường. Mặc cho đôi mắt mới 2 ngày nhập ngũ đã nặng trĩu, đôi chân vẫn đều bước đi về phía thao trường. Tiếng còi của Đại đội trưởng làm chúng tôi bừng tỉnh, sửa hàng thẳng lối bước nhanh cho kịp mọi người. Chính thời điểm đó, tôi nghĩ mình phi thường thật. Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể dậy sớm như thế này, càng chưa bao giờ dám mơ rằng mình sẽ tập thể dục, lao động vào lúc 5 giờ sáng. 


Đặc sản không thể thiếu vào lúc 19 giờ mỗi tối – “Thời sự cùng thầy” , tiếng còi vang lên, tay cầm ghế, kẹp thêm cái “quạt giấy thứ 3” vừa mua lại lúc sáng. Xếp hàng ngay ngắn theo tiểu đội của mình, bắt đầu nghe thầy nhận xét về ngày học hôm nay. Ngoài ra, chúng tôi được học những bài học làm Người, cách làm con gái sao cho “Thùy mị, nết na”, từ cách đi cách đứng, ăn mặc, nói khẽ cười duyên, ngủ nghỉ sao thầy tôi đều dạy tất.  
Đã vô đến đây, thầy said: "chúng tôi sẽ lo tất cả mọi thứ cho bạn, từ bữa ăn, các sống đến cả giấc ngủ. Còn bạn giao mạng cho chúng tôi :". Đùa đấy, không có đâu, nhưng mà công nhận vào đây "heo thỳ" hẳn, tránh xa Đạt vinaphone, tránh xa tóp tóp,... mới có 4 ngày mà chúng tôi cảm thấy như sắp thành "chính quả" một cảm giác thật Yomost.
Lại là tiếng còi quen thuộc, thầy “dịu dàng” cho cho đi ngủ - lời ru này bất hủ (chỉ thỉnh thoảng thầy có kèm thêm vài tiếng la nhẹ mà thôi  Ngủ ở đây cũng là một trải nghiệm khó quên so với ở trọ hay kí túc xá. Một phòng chứa vài chục con người đang say giấc, bỗng nhiên 1 tiếng gì đó hét lên làm thức giấc cả bọn. Tưởng tôi sắp kể chuyện ma đúng không, "Say no", đó chính là tiếng hét thất thanh của một đồng chí mớ ngủ thôi. Những tiếng động lạ đó dường như quen thuộc với chúng tôi mỗi đêm. Lúc thì cười ha hả, lúc thì như đang nói chuyện với ai, đó như 1 hương vị không thể thiếu khi chúng ta sống tập thể. 


Mùa quân sự khép lại với bao nhiêu kỷ niệm đẹp, sự yêu thương chia sẽ từng gói mỳ lúc gác đêm, sự đoàn kết lúc bị thầy phạt,.v.v. và rất rất nhiều thứ đáng nhớ nữa mà chỉ khi tham gia vào môi trường quân sự này các bạn mới có thể cảm nhận hết được. 
Có thể trước giờ bạn không chơi với ai trong lớp, có thể bạn là người sống hướng nội, đam mê lối sống thích một mình nhưng sợ cô đơn, nhưng khi đã tham gia kỳ quân sự này, bạn chắc chắn sẽ thay đổi. Thay đổi từ tính cách, lối sống và cả cách nhìn nhận về mọi thứ xung quanh. Chúng tôi như đoàn kết hơn, ăn chung, ở chung đã giúp những cá thể riêng biệt này sát lại gần nhau hơn. Và những bài học về tính tự lập, độc lập trong suy nghĩ, tính toán sắp xếp phù hợp sẽ được thầy giáo truyền đạt một cách hiệu quả nhất. Cũng chính nơi đây đã viết thêm vào trang sách thanh xuân của các bạn những kỹ niệm đáng nhớ nhất của thời sinh viên. 
Cảm ơn sự đồng hành của các chiến sĩ trẻ, sự giúp đỡ của người Thầy tận tụy đã cùng chúng tôi chung sống dưới ngôi nhà mang tên Đại đội 3, Trung đội 14. 

Nguyễn Thị Quỳnh Hoa - 27/08/2022